Mẹ ơi con thưa nhé
Con muốn mãi muôn đời
Là đứa con nhỏ bé
Vòi vĩnh mẹ, mẹ ơi!
Bài thơ của thầy Viên Minh trong tập Tĩnh lặng. Mới nghe cứ nghĩ là Thầy bày tỏ tâm tư với mẹ mình. Hình ảnh ấy hiện lên thật đẹp vì có ai ngờ một trưởng lão hoà thượng, người luôn ung dung trong mọi thăng trầm biến đổi lại có lúc "nhớ mẹ" hồn nhiên đến thế.
Đến khi biết câu chuyện đằng sau bài thơ, vẻ đẹp ấy càng thêm đẹp và trở nên hùng vĩ. Hoá ra, "mẹ" không phải là một người mẹ cụ thể, mà là thứ tình thương bao la của Pháp, của vũ trụ hay của một điều gì đó có thật nhưng không thể gọi tên. Tình thương ấy bao bọc lấy Thầy giữa lúc thân thể Thầy đang đau do bạo bệnh. Tình thương ấy xuất hiện khi Thầy buông hết mọi chống cự với cơn đau, chỉ lặng lẽ, trọn vẹn cảm nhận nó tồn tại. Tình thương ấy không làm cơn đau dịu đi, ngược lại nó khiến cơn đau hiện lên thật rõ ràng, để Thầy thấy ra rằng "đau" cũng chỉ là chuỗi cảm thọ sinh rồi diệt trong từng khoảnh khắc.
Tình thương ấy là lòng từ bi của Pháp, của Phật hoặc của gì gì đó, ân sủng cho Thầy cơ hội được hiểu cơn đau, trao cho Thầy bài học để thấy ra thêm một sự thật trong vạn pháp. Thầy không biết tình thương đó gọi là gì nên cố diễn đạt nó bằng tình thương của mẹ: "Mẹ ơi con thưa nhé..."
Nghe thầy kể:
https://youtu.be/gwdXjJIJiRE?si=QlXZSrz5B7k8bDg4